A Nguyệt – chương 40


cover-anguyet5

Chương 40. Lang kỵ trúc mã xa nhiễu thanh mai

animated-star-image-0096Edit: Trạch Mỗ

animated-star-image-0096 Mục lục

Mộ Thiều Hoa cùng Phương Xảo Xảo vào cửa nhà, trước hết đi nói đại khái với lão thái thái chuyện một tháng này, lão thái thái không thích nghe những việc nhà nhạt nhẽo này, miễn cưỡng nghe xong, rồi để cho bọn họ lui xuống. Hai người lại đi Minh Đức viện.

Mộ Tuyên thấy con trai con dâu, không thấy gầy, còn vẻ mặt phấn chấn, tâm thấy bọn họ quả thật là không thích nơi này, càng cảm thấy thôn Đông Lợi châu bên kia mới là cố hương, một đời sẽ không thay đổi. Vẻ mặt không động, chờ sau khi hai người vấn an, nói: “Các con đi nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi tốt rồi, lại tới đây, vi phụ có một chuyện muốn nói với các con.”

Mộ Thiều Hoa nói: “Chúng con không hề mệt, phụ thân nói bây giờ không ngại.”

Lúc này Mộ Tuyên mới lên tiếng: “Mộ gia chúng ta mấy đời làm tướng, con từ nhỏ không ở bên cạnh ta, nay tập võ đã quá trễ, cũng không thích hợp làm võ tướng. Nhưng ta xem Trường Thiện, vô cùng thích hợp.”

Phương Xảo Xảo hỏi: “Nhìn ra thích hợp ở đâu ạ?”

Mộ Tuyên nói: “Sức lực của nó lớn hơn những đứa trẻ khác một chút, tính tình cũng hào sảng, ta dẫn nó đi giáo trường học bắn tên, chỉ dạy một lần là biết ngay. Để cho nó tập thương, cũng ra dáng ra hình. Ngày thường ta xem nó đọc sách mặt nhăn như ông già, vào giáo trường lại mạnh như rồng như hổ. Ta đã nói qua với nó, hỏi nó có bằng lòng hay không. Tiểu tử kia trong mắt bằng lòng, miệng không chịu, lão phu nhìn, chính là ngày thường sinh thói lười nhác, sinh bệnh công tử, thế này thì không được rồi.”

Phương Xảo Xảo sáng tỏ, lúc trước cô không biết, nhưng sau đó cô cũng có cảm giác này. Thứ tử từ nhỏ đã không cần mẫn bằng Trường Thanh A Nguyệt, cà lơ phất phơ. Thời khắc mấu chốt đáng tin, nhưng thường ngày chính là kẻ không muốn chịu khổ. Hơi khôn vặt một chút, nhưng không dùng vào chính đạo, năng lực chỉ huy mang theo trẻ con trong thôn đi hái trộm trái cây là có thể thấy được tiêu biểu.

Mộ Thiều Hoa chần chờ một lát: “Làm võ tướng, sau này cần phải đi chiến trường?”

Mộ Tuyên chợt ngưng một chút: “Quốc gia có nạn, cần binh tướng đi trước, nhất định là phải đi.”

Lúc này Mộ Thiều Hoa lại do dự, sa trường như luyện ngục, hơi không cẩn thận, vậy cũng… nghĩ thật đáng sợ, thở dài nói: “Để cho phu thê chúng con cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Suy nghĩ một chút này chỉ sợ chính là không bằng lòng rồi, Mộ Tuyên thầm than, nhưng lại không muốn ép buộc đi làm yêu cầu này nữa, thấy hai người cáo từ, nhịn không được nói: “Các con suy nghĩ thật kỹ, Trường Thiện trời sinh chính là ăn quân lương, mai một đáng tiếc.”

Hai người trở lại trong phòng, Mộ Thiều Hoa càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thê tử của hắn vừa mới “yên ổn” xong, nơi nào hạ được quyết tâm đưa con trai đi tập võ tòng quân, cả nhà đoàn đoàn viên viên, mới là tốt nhất.

Phương Xảo Xảo thấy hắn bất an, nói: “Đại lang đừng lo việc này, chờ Trường Thiện tan học trở về, ta nói chuyện với nó. Nhập gia tuỳ tục, bởi vì tài mà dùng, cũng tốt.” Mộ Tuyên chịu thương lượng hòa khí với bọn họ, mình cũng sẽ không lúc nào cũng xung đột ngỗ nghịch ông, nếu như Trường Thiện quả thật thích hợp, vậy cũng không sao.

A Nguyệt từ học đường trở về, vừa vào cửa quản gia đã cho cô bé biết cha mẹ trở lại, vui mừng muốn chạy vào bên trong, lại bị Chu ma ma kéo lại, đánh bàn tay. Ở học đường đều chưa từng bị đánh, nhưng nửa năm này bị Chu ma ma đánh không ít, giáo tập ma ma thật đáng sợ mà.

Ngoan ngoãn đi trở về trong viện, xa xa nhìn thấy mẫu thân đi ra phân phó tỳ nữ làm việc, đã nhịn không được, lại chạy tới, bổ nhào vào trong lòng mẫu thân: “Mẹ ơi!”

Phương Xảo Xảo cúi đầu liền hôn lên trán cô bé một cái: “A Nguyệt nhớ mẫu thân không?”

“Vâng! Nhớ ạ.”

A Nguyệt ôm cô không chịu buông tay, Phương Xảo Xảo chỉ cảm thấy con gái đã sắp biến thành gấu Koala rồi, bế cô bé lên: “A Nguyệt lại nặng rồi.”

A Nguyệt cười vui vẻ: “Mẫu thân cũng nặng.” Cuối cùng lại nói, “A Nguyệt rất ngoan, không có gây họa. Chỉ là… Rất nhớ cha và mẹ, sau này hai người đừng đi lâu như vậy có được hay không?”

Phương Xảo Xảo nghe cảm khái muôn vàn: “Sẽ không tùy tiện bỏ lại A Nguyệt như vậy nữa.”

Lúc này A Nguyệt mới thật sự vui vẻ lên, gục lên vai mẫu thân một hồi lâu, mới hỏi: “Mẫu thân gặp Thúy Thiền không? Đồ đều đã cho tỷ ấy chưa?”

Phương Xảo Xảo có ý trêu chọc con gái, lắc đầu: “Chưa cho.”

A Nguyệt nhíu mày, làm sao mẫu thân cũng không nhớ rồi. Rối rắm một phen, tiêu tan nói: “Vậy chờ A Nguyệt trở về, lại mang cho tỷ ấy cũng không sao, mẫu thân không cần tự trách.”

Phương Xảo Xảo cười cười, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé một cái: “Mẫu thân chưa cho, là bởi vì nhà Bàn thẩm con nhiều đồ lắm, không mang đến kinh thành, đành phải nhờ mẫu thân để đó trước, ngày khác để cho con tự tay giao cho Thúy Thiền.”

A Nguyệt gật gật đầu, không sao không sao, về sau lại cho… Ơ? Ngẫm lại, mắt sáng quắc và đầy ý mừng: “Thẩm thẩm bọn họ đến kinh thành rồi? Thúy Thiền cũng tới rồi?”

“Phải, bọn họ đều đến kinh thành rồi.”

A Nguyệt lập tức hoan hô: “Thúy Thiền đến chơi cùng A Nguyệt rồi.”

Nghe âm thanh vui vẻ, Phương Xảo Xảo thật sự không bế nổi cô bé nữa rồi, nhanh chóng trở về phòng. Mộ Thiều Hoa thấy cô bé, đưa tay nhận lấy cô bé, ước lượng một chút, nói: “A Nguyệt gầy rồi.”

A Nguyệt lập tức nói: “A Nguyệt có ăn cơm ngoan, rất nghe lời.” Vô luận cha mẹ nói cô bé là nặng hay là gầy, đều là yêu thương cô bé.

Hai cha con cô bé nói chuyện một lát, hạ nhân ở bên ngoài báo Mộ Trường Thiện trở lại, Phương Xảo Xảo bảo cậu đi vào, chuyện Mộ Tuyên vừa nói, muốn nói chuyện tử tế với cậu.

Mộ Trường Thiện thấy cha mẹ, dù sao tuổi tác còn nhỏ; cao hứng giống như A Nguyệt, chỉ là không ôm cha mẹ không buông.

Ma ma mang ghế lại đây, lúc này Mộ Trường Thiện mới ngồi xuống. Phương Xảo Xảo nói: “Nghe tổ phụ con nói, con đã đi giáo trường một lần, học bắn tên ra hình ra dáng.”

Mộ Trường Thiện tâm nhãn thẳng, đâu nghĩ đến được mẫu thân là hỏi chuyện tòng quân, nếu biết, cậu khẳng định dùng sức lắc đầu. Ngày thường ít được khen ngợi bên mảng học hành, bây giờ vừa nghe thấy, lập tức ưỡn lồng ngực nho nhỏ lên nói: “Vâng, bắn tên con đã học rồi, chính là sức lực không đủ lớn, cung không kéo ra được nhiều lắm, nhưng tổ phụ nói, tư thế học của con vô cùng tốt.”

Mộ Thiều Hoa cười nhạt: “Trường Thiện thích đao kiếm sao?”

“Thích ạ, thú vị hơn đọc sách nhiều.”

A Nguyệt xen vào nói: “Ngày ấy Tổ phụ còn nói, ca ca rất thích hợp tập võ, ngày sau có thể làm đại tướng quân nữa cơ.”

Mộ Trường Thiện ngưng lại, lúc này mới nhớ tới vì sao cha mẹ đột nhiên hỏi tới cái này, a a a, muội muội thật là chán ghét. Lập tức sửa miệng: “Chỉ hôm ý thích, bây giờ không thích, hoàn toàn không muốn chạm vào nữa.”

Mộ Thiều Hoa và Phương Xảo Xảo tâm ý tương thông liếc mắt nhìn nhau, A Nguyệt nhíu mày: “Hôm qua ca ca còn nói muốn đi mua cây cung nhỏ chơi.”

Mộ Trường Thiện thiếu chút nữa nhảy dựng lên, như đinh đóng cột: “Không có!”

Lúc này A Nguyệt không nói nữa, vì sao ca ca cực lực phủ nhận, cô bé không nghĩ ra. Cơ mà một người không chịu thừa nhận như vậy thì chính là không thích, không thích, vậy cô bé không hỏi nữa.

Phương Xảo Xảo nhìn con trai đứng ngồi không yên, hỏi: “Nếu con thích chơi những thứ đó, vì sao không đi học?”

Mộ Thiều Hoa ở bên nói: “Trường Thiện không muốn đi không cần miễn cưỡng, chỗ tổ phụ con vi phụ sẽ nói với ông ấy.” Hắn không nỡ để con trai chịu khổ, chính hắn chịu khổ thì không sao, nhưng không muốn con chịu tội. Huống chi, sau này một khi có chiến sự, con trai rất có khả năng phải đi, hắn nơi nào yên tâm.

Mộ Trường Thiện vùi đầu suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng: “Đáng sợ lắm, đáng sợ lắm. Tổ phụ từng mang con đi tắm nước nóng, còn có mấy vị tướng quân phó tướng, trên người bọn họ, đều là vết thương, tất cả đều là vết thương.”

Nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy, không khỏi phát run. Phương Xảo Xảo kéo cậu vào lòng, nhẹ giọng: “Phàm là tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đều là hán tử kiên cường bất khuất, bọn họ là, tổ phụ con cũng là. Những vết thương đó không nên khiến cho người sợ hãi, mà nên khiến cho người kính sợ. Trường Thiện còn nhỏ; kinh sợ cũng không sai, tạm thời không cần suy nghĩ việc này.”

Mẫu thân nhẹ nhàng trấn an, trái tim bị kinh sợ kia mới thoáng bình phục. Mộ Trường Thiện cũng muốn giống như tổ phụ, nhưng cậu không muốn cả người đều là vết thương giống như vậy. Nghe bọn họ kể đến ngày xưa, nhẹ như lướt qua, nhưng chính mình nhìn, lại nhìn thấy mà phát hoảng. Hơi có sai lầm, chính là chuyện mất tính mạng.

A Nguyệt giữ chặt tay áo của cậu: “Ca ca đừng sợ.”

Nhị ca ở trong lòng cô bé luôn là người không sợ trời không sợ đất, hiện tại đã phát run rồi, khẳng định rất kinh khủng. Cô bé không bao giờ nói ca ca thích những thứ kia nữa, người khác hỏi tới, liền nói ca ca thích đọc sách.

Trấn an hai đứa nhỏ đi ngủ, Phương Xảo Xảo tìm ma ma đến, hỏi chuyện một tháng này. Nghe nói Khổng thị bị hưu, vô cùng kinh ngạc. Vừa vặn Tống thị mang Mộ Tử lại đây thăm, bèn để cho các nàng đi vào.

Mộ Tử thấy Phương Xảo Xảo, cũng là cao hứng, chẳng biết tại sao, thấy đại bá mẫu này, liền thấy an tâm: “Bá mẫu.”

Phương Xảo Xảo cười cười, đưa tay kéo nhỏ ta qua: “A Tử có phải lại cao lên hay không.”

Lời này không phải hàn huyên, đúng là cảm thấy nhỏ ta cao hơn chút. Tống thị khẽ cười khổ: “Nửa tháng này đều chưa ăn được bữa cơm nào tử tế, nghe hạ nhân nói, ban đêm cũng thường gặp ác mộng. Người vừa gầy đi, liền có vẻ cao gầy rồi.”

Phương Xảo Xảo giật mình: “Mới tí tuổi đầu cũng sẽ không cất giấu tâm sự gì chứ?”

Mộ Tử chần chờ một lát, mới hỏi: “Bá mẫu đã nghe chuyện Nhị bá mẫu?” Thấy cô gật đầu, mới tiếp tục nói, “Ngày đó đúng là cháu đánh Ngọc Oánh trước, nhưng không biết vì sao ông chủ cửa hàng lại nói là Nhị bá mẫu động thủ đánh cháu. Tuy rằng cháu chán ghét bác ta, nhưng… Nghe nói bác ta bị đuổi về nhà, cuộc sống rất là thê thảm, người đã nửa điên rồi. A Tử nghĩ, nếu khi ấy cháu nói ra chân tướng, bác ta sẽ không bị hưu, trở thành bộ dạng này.”

Mỗi ngày nhỏ ta nhớ tới việc này, lại thấy trong lòng khó chịu. Việc này, nhỏ ta nói với mẫu thân, mẫu thân chỉ bảo nhỏ ta chớ có nhiều chuyện, lại càng bất an.

Phương Xảo Xảo cẩn thận hỏi Tống thị chuyện ngày đó, cặn kẽ hơn so với nghe được chỗ hạ nhân. Nghe xong, sống lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Mộ Lập Thành kia, thật sự là người đáng sợ! Căn bản chính là y và chưởng quỹ thông đồng, mượn cơ hội bỏ Khổng thị đi. Khổng thị làm người quả thật không lanh lợi, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn đến mức làm cho kẻ luôn làm việc trầm ổn như Mộ Lập Thành mạo hiểm bỏ vợ nhỉ? Cô không nghĩ ra, trong đó hẳn có nguyên nhân gì, nhưng hiện tại xem ra, còn không biết vì sao.

Mộ Tử cúi đầu bẻ ngón tay, nếu không phải mẫu thân ngăn cản, nhỏ ta đã sớm đến trước mặt lão tổ tông nói ra chân tướng, trong lòng nhỏ ta đỡ phải chịu dày vò này.

Phương Xảo Xảo nói: “A Tử không nên tự trách. Cháu đã từng nghĩ tới vì sao chưởng quỹ kia lại nói như vậy chưa?”

Mộ Tử lắc đầu: “Sau khi sự việc xảy ra cháu đã từng đi tìm, nhưng cửa hàng đóng cửa, người xung quanh nói cả nhà chưởng quỹ đã về quê rồi, nay còn chưa thấy trở về.”

Phương Xảo Xảo cười lạnh: “Mộ Lập Thành làm việc này đúng là không có kẽ hở.”

Tống thị hơi khựng lại: “Lời này của Đại tẩu là giải thích thế nào?”

“Chưởng quỹ kia tội gì phải giấu diếm chuyện động thủ cho cháu? Không phải bận tâm cháu là đích nữ Mộ gia, vị trí cao hơn thứ phòng, mà là bởi vì hắn bị người thu mua từ trước. Dù cho cháu nói ra chân tướng, hắn cũng sẽ một mực chắc chắn chính là Nhị bá mẫu cháu động thủ trước.” Phương Xảo Xảo than nhẹ, “Cháu nhất thời làm sai quả thật không tốt, nhưng không cần một mực tự trách.”

Mộ Tử thông minh bực nào, lập tức hỏi: “Ai thu mua hắn?”

Sắc mặt Phương Xảo Xảo hơi khựng lại, cười nhạt lắc đầu: “Làm sao Đại bá mẫu biết được, chẳng qua là cảm thấy hắn đột nhiên như thế, lại chuyển nhà rời kinh, chắc chắn kỳ quái mà thôi.”

Mộ Tử không nghĩ tới chuyện phức tạp của đám trưởng bối, chỉ là cô vừa nói như vậy, trong lòng cũng thoải mái lên. Cho dù lần này nhỏ ta nói ra chân tướng, Nhị bá mẫu bình yên vô sự, nhưng lần tới vẫn có người hãm hại thị, kết quả cũng giống như vậy, vẫn sẽ điên như cũ, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn.

Tống thị mang Mộ Tử trở lại trong viện, tâm tư nặng nề, lại quay trở lại Tụ Phương viện, tìm Phương Xảo Xảo.

Phương Xảo Xảo thấy thị ta quay lại, đã hiểu. Tống thị thấy hạ nhân ở cách xa, cẩn thận hỏi: “Đại tẩu sợ là biết người thu mua kia là ai đi?”

Phương Xảo Xảo nói: “Đệ muội biết suy nghĩ của ta, sau này đối với người nọ, nên phòng bị thêm mấy phần.”

Tống thị chứng thực suy đoán, cũng kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Thị ta cùng Mộ Lập Thành cũng coi như cùng ở một tòa nhà mười năm, lại lần đầu biết được bộ mặt thật của y, càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Việc này Phương Xảo Xảo vốn có thể không nói cho thị ta, nhưng vẫn nhắc nhở, trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Mộ Thiều Hoa vừa mới đi thư phòng cất sách, ngày mai phải quay lại Hàn Lâm, lại có một thời gian dài phải bận rộn. Thu thập xong trở về phòng, kể từ sau khi biết chuyện thê tử, luôn cảm thấy rời đi lâu một chút cũng không yên tâm. Vào phòng vừa vặn nhìn thấy Tống thị rời đi, về phòng thấy thê tử đi lật sổ sách, lại là tư thế muốn học làm sổ sách, cười nói: “Đi một tháng, nàng cũng có rất nhiều việc phải bận rộn rồi.”

Phương Xảo Xảo cười cười, nhấc tay đuổi hạ nhân, một tay cầm sổ sách một tay kéo hắn lên tháp, nhỏ giọng nói: “Đại lang đã nghe nói chuyện Nhị thiếu nãi nãi bị hưu?”

Mộ Thiều Hoa giật mình nói: “Nàng nghe được từ đâu?”

Phương Xảo Xảo nói tỉ mỉ nguyên nhân kết quả với hắn, cuối cùng nghiêm túc nói: “Mộ Lập Thành thật đáng sợ, Đại lang nhất định nhất định phải cách xa y.”

Mộ Thiều Hoa vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông vì sao Nhị đệ nhìn như nhã nhặn ổn trọng kia sẽ làm ra chuyện như vậy, thường ngày bọn họ trò chuyện vẫn tốt, lúc Nhị phòng bị trách yêu cầu chuyển đi hắn còn thấy Mộ Ngọc Oánh liên lụy cha nhỏ, mình cũng áy náy một dạo. Lúc Mộ Lập Thành nói không sao hắn cảm động vô cùng, rộng lượng như thế, đúng là khó được. Nhưng ai ngờ… Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thở dài: “Hổ dữ không ăn thịt con, y lại vì bỏ vợ, đẩy cả một đôi trai gái vào hố lửa.”

Phương Xảo Xảo lắc đầu: “Y muốn giữ lại duy nhất, có lẽ chỉ có Mộ Bình. Con gái đối với y mà nói không quan trọng, con trai lại rất quan trọng. Bằng không ngày đó cũng sẽ không thoái thác thằng bé không thoải mái, một mình tiến đến, chỉ sợ cũng không muốn để cho con trai nhìn thấy sự xấu xa của y.”

Mộ Thiều Hoa căm giận trong lòng: “Khổng thị kia không khỏi quá oan rồi.”

“Vâng… nhưng cơ mà là thị tự tìm. Nếu như thị thông minh hơn, không ương ngạnh lộ liễu như vậy, cũng không đến mức bị y bắt thóp, rơi vào tình cảnh như thế. Đại lang cách xa ngụy quân tử này chút đi, chuyện Nhị phòng chúng ta không tiện nhúng tay.”

Cuối cùng Mộ Thiều Hoa vẫn gật đầu, lại hít một hơi. Con mất dạy, là tại cha, quả thật là thật. Lúc trước tưởng Khổng thị không biết dạy con, như vậy xem ra, rõ ràng là kẻ làm cha tâm thuật bất chính. Vừa nghĩ đến đây, trái lại nghĩ tới con trai của mình. Trưởng tử hắn không hề lo lắng, xưa nay đều nghe dạy dỗ. Chính là Trường Thiện… Hắn cân nhắc một phen, nói: “Trường Thiện hiếu động, ỷ vào mình có chút khôn vặt, cũng đã cho người trong thôn thêm không ít phiền toái, chỉ là mọi người nể mặt chúng ta, không so đo với nó. Nhưng phóng tầm mắt nhìn về mai sau, chỉ sợ không tốt.”

Phương Xảo Xảo thoáng dừng lại, nhìn trượng phu: “Đại lang có ý là…”

“Binh doanh quy củ khắc nghiệt, Trường Thiện lại thích những thứ ấy, vi phu nghĩ, nếu đưa đi quản giáo, có lẽ sẽ tốt hơn so với nó theo văn.”

Phương Xảo Xảo đối với việc này cũng đang trong do dự, một mặt quả thật thích hợp với cậu, một mặt lại không nỡ: “Sau này ý trời khó dò, ở kinh thành này, vốn an toàn hơn biên tái chiến trường. Dù cho người không thể leo lên đầu cành, cũng có thể bình an một đời.”

Lời này vừa nói ra, cũng đâm lên ngực Mộ Thiều Hoa, sao hắn không sợ.

“Đại lang, Trường Thiện bây giờ cũng biết suy tính những chuyện này, để cho nó tự nghĩ đi, đường do chính mình đi, sau này không hối hận.”

Bàn bạc đến đây, cũng chỉ có thể như thế.

&&&&&

Hôm sau Ninh Như Ngọc còn ở nhà, muốn đi Mộ gia sớm. Còn chưa ra cửa, hạ nhân Mộ gia đến, nói một người bạn thân của A Nguyệt đến kinh thành, cô bé đi chào hỏi trước, sáng trở về, bảo cô nàng không cần vội qua tránh cho phải đợi cô bé.

Ninh Khiêm Tề nghe xong, cười nói: “Bạn thân của A Nguyệt đến rồi, còn có thể chơi thân với A Ngọc như trước kia sao?”

Ninh Như Ngọc bĩu môi: “Vậy ba người chúng ta có thể chơi cùng nhau mà.” Cô nàng chui vào trong lòng mẫu thân, “Ca ca cứ bắt nạt con, dùng lời A Nguyệt để nói, chính là hay nghĩ sự việc theo chiều hướng u ám, không phải quân tử quang minh lỗi lạc.”

Liễu thị cười nói: “Nhìn sự việc thêm vài lần cũng tốt.”

Ninh Như Ngọc hừ một tiếng, rời lòng mẫu thân, chỉnh trang lại xiêm y: “Con đi Mộ gia đây.”

Liễu thị kỳ quái nói: “A Nguyệt không phải đã sai người đến nói sao, lúc này đi cô bé cũng không ở nhà.”

Ninh Như Ngọc đảo mắt: “Con thích Phương di, con đi tìm Phương di chơi.”

Liễu thị lại càng kỳ quái, không thấy con gái thân thiết với Mộ gia đại thiếu nãi nãi như vậy mà.

Ninh Như Ngọc đến Mộ gia, hạ nhân dẫn cô nàng đi Tụ Phương viện. Thấy Phương Xảo Xảo, nhu thuận nói chuyện một lát. Chờ một chén trà uống xong, lại không tiện cứ quấn lấy cô nữa: “Phương di, A Nguyệt chưa về, Trường Thanh ca ca và Trường Thiện ca ca đâu rồi ạ? Cháu tìm bọn họ chơi.”

Phương Xảo Xảo nói: “Trường Thanh ra ngoài đi xem đua thuyền náo nhiệt rồi, Trường Thiện trái lại ở nhà.” Dứt lời trong tay cũng có việc muốn làm, bèn gọi người kêu Mộ Trường Thiện tới đây.

Mộ Trường Thiện sợ chuyện lúc trước bị nhắc tới, lúc tới đây còn có chút kinh hãi. Vừa vào cửa nhìn thấy Ninh Như Ngọc, bị cô nàng gọi ngọt ngào một tiếng “Mộ ca ca”, quả thực là càng kinh hãi mà, cô nương “Cút Cút” thay đổi tính tình?

Phương Xảo Xảo cười nói: “A Nguyệt còn chưa về, con dẫn muội muội đi chơi đi, nhưng không được bắt nạt cô bé.”

Mộ Trường Thiện khó xử nói: “Con còn có sách chưa đọc.”

Vừa nghe chính là từ chối, con trai cho dù ngủ một ngày cũng sẽ không chủ động đọc sách, Phương Xảo Xảo dở khóc dở cười: “Ngoan, không nên mất lễ sổ, mau dẫn muội muội đi chơi.”

Mộ Trường Thiện đủ điều không muốn dẫn cô nàng đến trong viện, cùng với tiểu cô nương có thể chơi cái gì. Ninh Như Ngọc đi theo sau cậu, thấy bước chân nhanh, đành phải vừa đi vừa chạy, chân không thoải mái: “Sắp không theo kịp rồi.”

Lúc này cậu mới thả chậm bước chân, hơi ghét bỏ nhìn cô nàng: “Phiền toái.”

Ninh Như Ngọc nhíu mày: “Không được nói ta phiền toái.”

Mộ Trường Thiện hướng về phía đình ngồi xuống: “Ở đây chờ A Nguyệt về đi.” Thấy trong tay cô nàng ôm suốt cái hộp dài to, khuỷu tay chống bàn, chống cằm nhìn cô nàng, “Trong này là cái gì, không nặng sao?”

Ninh Như Ngọc cười dài nhìn cậu, đặt chiếc hộp lên bàn, thời tiết rất nóng, lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi: “Ngươi đoán xem.”

Mộ Trường Thiện lại không nhịn được, cười cười: “Ta đoán được rồi.”

Ninh Như Ngọc ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy? Ngươi đoán được là cái gì?”

Mộ Trường Thiện hơi nhướn mày: “Ngươi đoán xem.”

Mới kịp phản ứng bị trêu rồi, Ninh Như Ngọc tức giận khẽ đẩy chiếc hộp: “Tặng cho ngươi, không cần thì ta ném.”

Mộ Trường Thiện nhớ tới lần trước cô nàng ở thôn trang chơi tàng bảo, nghe nói đều là đồ trang sức linh tinh, giờ vừa thấy cũng có bóng ma. Gian nan mở ra nhìn một cái, vậy mà lại là một cây cung nhỏ. Lấy ra thử dùng, y như đặt làm theo số đo thân mình, cung cũng kéo ra được.

Ninh Như Ngọc thấy cậu cao hứng không che dấu được, không khỏi hất cằm lên: “A Nguyệt nói ngươi thích bắn tên, nhưng cung của người lớn ngươi kéo không ra, vừa lúc ta biết có thợ thủ công tay nghề rất tốt, bèn thuận tay giúp ngươi cầu xin cây cung tiễn này.”

Nếu là lúc trước Mộ Trường Thiện nhất định mừng rỡ như điên, hiện tại… Nếu như bị tổ phụ cha mẹ nhìn thấy, nhất định sẽ đưa cậu đi quân doanh, kinh hãi để lại, cách xa nửa trượng: “Ai nói ta thích, ta là người đọc sách, không cần thứ này.”

Ninh Như Ngọc ngẩn người, vừa rồi rõ ràng rất vui vẻ. Cậu ta quả nhiên là chán ghét mình, ngay cả tặng đồ vật cũng không muốn. Thiệt cho cô nàng còn đặc biệt… Nhất thời tức giận âm thanh cũng run lên: “Ngươi không phải là không muốn, ngươi là không cần ta tặng. Ta, ta cũng không hiếm lạ gì!” Dứt lời, đem đồ ôm qua loa, nổi giận đùng đùng chạy đi.

“Cút Cút? Cút Cút!” Mộ Trường Thiện trăm miệng cũng không thể bào chữa, vừa rồi thấy cô nàng đi chậm, bây giờ nháy mắt đã chạy xa. Lại nhìn đình này, chỉ còn một mũi tên nhỏ đặc chế rơi dưới đất. Cậu cúi người nhặt lên, mũi tên màu đàn hương kia thân bóng loáng thuận tay, lông chim phần đuôi cắt sửa vô cùng tinh tế, người làm tốn một phen tâm tư, người tặng cũng vậy.

màu đàn hương
Màu đàn hương

Ninh Như Ngọc vừa xúc động chạy về nhà, chờ gần xuống xe ngựa, mới nhớ tới quên nói với Phương di, còn có chỗ A Nguyệt làm thế nào, nhưng chẳng lẽ muốn cô nàng dày da mặt lại qua? Cùng ở trong một viện, không cẩn thận một cái là thấy người đáng ghét kia, còn có ăn cơm phải ngồi cùng bàn nữa. Suy nghĩ một lát, vén rèm lên nói: “Đi nói với A Nguyệt một tiếng, ta chờ bạn ấy ở Nghênh Khách Tùng.”

Vừa mới chạy gấp, tới cửa còn té ngã, vừa lúc về nhà búi lại tóc đang bị rối, lại đi qua ước chừng tầm tầm rồi.

Xuống xe ngựa, phu xe thấy trong xe để lại cái hộp gỗ dài, hỏi: “Tiểu thư, chiếc hộp này xử lý thế nào?”

Ninh Như Ngọc phồng má lên, tức giận nói: “Ném, ném tới phòng chứa củi, để cho đầu bếp nấu ăn cho ta ăn.” Thật là tức chết cô nàng, không muốn để ý tới cậu ta nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Trình tự trưởng ấu của mấy đứa nhỏ Mộ gia:

Mộ Bình (11)- Mộ Trường Thanh (11)- Mộ Ngọc Oánh (9)- Mộ Trường Thiện (9)- Mộ Tử (8)- Mộ Nguyệt (7)

Trong đó Mộ Lập Thành, cũng chính là Mộ Bình Mộ Ngọc Oánh còn có thứ xuất tỷ đệ, nhưng tạm thời không viết đến, cho nên trước không bày ra.

A Nguyệt – Chương 39

 A Nguyệt – Chương 41

Một suy nghĩ 2 thoughts on “A Nguyệt – chương 40

để lại lời nhắn